... Một đời Công Nữ xây non nước
Để lại lòng son với sử xanh...
Tôn kính dâng lên 
Công Nữ Nguyễn Phúc Ngọc Hòa 
Tức Công chúa Ngọc Vạn 
Công Nữ út của Chúa Nguyễn Phúc Nguyên
ƯV.
Trăng biên thùy sáng tận hư vô 
Vàng trải bao la đến mơ hồ 
Thủy tận sơn cùng như im tiếng 
Chỉ còn lay động dáng vi lô.
Núi biếc uy nghi đến tận trời 
Son pha nước mắt giọt trăng phơi 
Mây đùn sao nhạt màu thiên cổ 
Hư thực trong trăng tiếng nói cười. 
Nghe từ sâu thẳm ngọc vàng rơi 
Bóng dáng Quân Vương rót rượu mời 
Chén rượu thân nghinh hòa non nước 
Cuối trời hoa lạc não nùng trôi.
Rộn rã không gian tiếng nhã thiều 
Sao lòng Công Nữ vẫn buồn hiu 
Năm canh có ấm tình quân quốc 
Huyết lệ vơi đầy giữa tịch liêu.
Trống lửa bập bùng khèn chơi vơi
Điệu buồn hoang dã buông xa khơi
Mơ màng trăng rọi vàng sông nước
Man nữ đôi bờ tắm lả lơi.
Gào trăng vượn hú rợn rừng đêm
Ánh mắt man sa lửa đã chìm
Thổn thức nghẹn ngào bên bếp lạnh
Gởi người viễn xứ mối tình im.
Lữ khách mênh mang niềm tâm sự
Chảy dài tiếng vạc khóc trời xa
Đại ngàn níu bước chân kiêu bạc
Còn đó muôn sau nét ngọc ngà
Vó ngựa chinh an hằng lưu dấu
Núi rừng phảng phất bóng Hoan Châu
Triều dâng nước đẩy hồn độc mộc
Ngỡ tiếng quân reo khắp địa đầu. 
Trăng ngàn phiêu lãng với vô biên
Ẩn hiện hùm thiêng đã trở mình
Muôn hướng oai linh trời Hồng Lạc
Mười phương chính khí đất hòa minh.
Hùng khí thiêng liêng khắp biên thành
Mà giòng quốc lệ thắm sử xanh
Để ai mang trọn đêm thương nhớ
Trĩu nặng theo ai bước độc hành.
Suối tóc ai buông nhòa nước mắt
Dát vàng tú khí đất Phương Nam
Nước non rộng mở liền nam bắc
Một trời hưng phế lạnh hờn căm.
Tiếng khóc hắt hiu mờ biên địa
Lau ngàn rũ tóc bạc trời khuya
Đong đưa sóng nước màu ly biệt
Lạnh lẽo chèo khua ngọn gió đùa.
Tan canh vạn lý mắt rưng rưng
Muôn dân thương cảm đến bao giờ
Ngựa dừng quân trẩy qua biên ải
Ngoảnh lại sương sa với núi rừng.
Trời xa lặng lẽ bụi đường giăng
Nhịp bước thiên hương có trễ tràng
Hơi ấm xiêm y còn phong kín
Trăng sầu biên viễn khóc đời trăng. 
Hoàng hoa lộng lẫy một trời thơ 
Nhẹ bước Nam du mở cõi bờ 
Rạng rỡ sử xanh tình dân tộc 
Hậu sinh tâm khảm vẫn tôn thờ.
Tơ trời phơ phất bóng phôi phai 
Như tự tầng cao tiếng giống nòi 
Thương cảm ân tình đồng vọng mãi 
Lòng son Công Nữ vạn đời soi.
Trong cõi hoang sơ của tâm hồn 
Hòa vào lịch sử bốn ngàn năm 
Định an thân quốc xây Văn Hiến 
Dựng nước lưu danh vạn cổ truyền.
Giang sơn một giải đã bình yên 
Công Nữ tấu vang khúc khải huyền 
Đất Mẹ từ đây bừng sức sống
Tự hào muôn thưở giống Rồng Tiên
. . . . . . . . . . .
Trăng 1972
Trên biên thùy Miên - Việt 
Trích : Trường Ca Đất Mẹ.
Thơ Ưng Viên.

Dẫn nguồn:
https://vanminhsucsongviet.com/blog
https://vanminhsucsongviet.net/blog