CẢM ĐỀ HAI SẮC HOA TIGÔN

Huế, tháng 08 năm 1957
Yêu tặng NKHĐ (T.T K.H)

Anh đã xông pha chốn mịt mù
Chân mây lạnh lẽo một chiều thu
Quê nhà em vẫn luôn mong nhớ
Thổn thức đèn khuya ngấn lệ mờ

* * *
   *

Trường cũ hoa phong gió trở mùa
Nhà ai hoa nở sáng nhà ai
Buồn thương cảnh cũ màu hoa cũ
Sắc thắm dưới trời vẫn chẳng phai

* * *
   *

Bâng khuâng góc bể đắm trời mây
Anh bước trong mưa lất phất bay
Vẳng nghe tiếng hát sum vầy đó
Lá thắm… trời ơi khéo hững hờ

* * *
   *

Số kiếp lỡ làng khóc biệt ly
Khơi nguồn huyết lệ chảy từng khi
Nỡ nào ngắt cánh hoa thu ấy
Em sợ tình ta cũng vỡ đôi

* * *
   *

Người ở chân mây kẻ cuối trời
Duyên thề cứ thế bẽ bàng trôi
Bốn phương phiêu lãng lòng đau đớn
Ôi não nùng chưa lúc chia phôi

* * *
   *

Đứng trước bến sông vẫn ngóng đò
Em ơi! Tình nghĩa thế này thôi
Lai sinh hẹn lại cùng hơi thở
Sợ lắm em ơi! Nắng nhạt rơi

* * *
   *

Em đà câm nín mấy mùa hoa
Màu đỏ tigôn máu thắm pha
Anh nghe thổn thức trưa hò hẹn
Cùng bước âm thầm giữa gió mưa

* * *
   *

Gió khóc thu vàng thủa tiễn đưa
Muôn màu xuân mộng dưới mưa thưa
Em như run rẫy trên đường cũ
Gót nhỏ khua chìm nhịp võng trưa

* * *
   *

Nếu được thì em hãy lấy chồng
Bao năm chờ đợi vẫn bằng không
Để em thắm lại tình ân ái
Dẫu biết rằng em chẳng đẹp lòng

* * *
   *

Nha thành vẫn thế phải không em
Huế của hương xưa đã mở đường
Đường anh đang bước tràn lý tưởng
Nhìn thẳng tương lai rạng ánh dương

Nguyễn Phúc Ưng Viên


Dẫn nguồn:
https://vanminhsucsongviet.com/blog
https://vanminhsucsongviet.net/blog