Tinh hoa trời đất giống nòi
Nước non tú dục nên người Việt Nam

VIỆT NAM MẾN YÊU
Nhạc và lời: Nguyễn Phúc Ưng Viên
Viết xong phần 1 năm 1954 - mới 12 tuổi
Viết xong phần 2 năm 1971 - mới hơn 28 tuổi
Tại Huế
Bolero, Ballad, Rumba-Rall, Tango, Chachacha và Dân ca…..
Bước chân ta đã đi ngược xuôi
Dấu in trên khắp nẻo đường đời
Bừng lên ngà ngọc con đường sáng
Sương gió nào lay vẫn vững vàng
Chiều xa tiếng vó ngựa chinh phu
Quét sạch thê lương với ngục tù
Quốc hận trả trên lưng hãn mã
Thanh bình câu hát vọng ngàn thu
Rực rỡ không gian đã xây thành
Bốn phương đồng ruộng với cao thanh
Có phải non sông đà có chủ
Tiếng ai uất nghẹn dưới cỏ xanh…..
Vang vọng đâu đây lời Tổ tiên
Bứt đi xiềng xích trải trăm miền
Nhục nhằn đói khát trăm vạn nỗi
Tổ Quốc giờ còn: Rách thịt da…..
Triền miên chiến họa
Rực lửa biên thùy
Dân Tộc được gì
Mà nay
Vẫn tắt bao hẹn ước
Cơn bệnh vẫn trầm kha
Thị da người chung nhà
Vẫn thống trầm trầy xước…..
Khắp sơn hà sướt mướt
Huống chi chuyện hoan ca
Rách nát cả sơn hà
Người tha nha thiết xỉ
Trời ơi! Tan hoang quá
Gấm vóc cùng Nhã ca
Mờ nhạt ánh nguyệt tà
Trời xa và biển cả…..
Bên kia đại dương
Ai hỡi ai đang say giấc nồng êm ấm
Là cõi nhớ nhung
Trăng rụng lưng đồi
Giăng lấp một trời yêu
Lúc tan tản sáng.
Ai ai ơi!
Hỡi ai ơi!
Còn nhớ câu hò lơ, với chuỗi bánh khoanh
Mà khóc:
Anh về Tần Tấn
Thiếp ở lại Thuấn Nghiêu
Dặn lòng ai dỗ đừng xiêu
Không mai thì mốt sớm chiều anh có đây…..
Nghèn nghẹn
Ai ơi!
Đêm đêm tấc dạ u sầu
Nhịp cầu ai bắc
Khi mà,
Đôi vành môi kề nhau
Đẫm men tình thơm lựng …..
Thiết tha
Ánh mắt nhìn nhau
Mà không ai dám hé nửa lời…..
Ôi,
Làm sao vượt qua
Cơn giông tố bão bùng
Khiến cho,
Trời sầu đất thảm
Làng thôn Nhàu Nát
Phảng phất vị buồn thiu
Chiều nay,
Buồn rơi rơi xứ xa
Nước mắt nhạt nhòa
Lòng ta da diết
Nhớ quê nhà
Nhớ lắm người thương xa
Ôi ,
Chốn xa xăm nơi đất khách, quê người
Vẫn rạng ngời đôi mắt biếc
Chiếu rọi nơi nơi như nhật nguyệt
Dõi muôn chiều
Từng bước nhỏ ta đi…..
Nay
Ta đã về đây rồi
Bên ngôi nhà cũ
Có cả bạn bè….. và
Con đường ngày ấy
Nhè nhẹ gõ gót phong trần
Rộn rã thôn trang
Nơi sơn trang xưa
Rực rỡ ánh vàng
Nay còn đâu nữa…..
Dưới lũy tre trúc mênh mang
Ôi, đau đớn quá
Còn gì buồn hơn
Tre trúc đường làng vẫn tỏa bóng mênh mang
Pha lẫn sắc yên hà
Tiếng reo nhạc ngựa
Lòng ta thắt lại
Bởi tiếng đàn hương xa
Mang bao nỗi niềm u uẩn
Mang mang tiếng sáo diều bay
Khóc than ôi! quá não nùng
Xé rách lòng ta,
Cho con tim
Lắt lay từng kỷ niệm…..
Mây tím lang thang bay qua
Thoáng cơn lạnh lẽo
Bến Sông Chờ
Nhưng
Còn đây
Đất trời
Thừa Thiên
Hà Nội
Ngất ngây
Thống thiết…..
Ngày ta về.
Mây tím rưng rưng
Giăng mắc
Lững lờ trôi
Khắp bốn phương trời…..
Tuôn tràn xuống
Trong ký ức Cố Nhân
Để
Đón ai về!.....
Nghe
Tiếng vỡ tan
Trong yên lặng
Vang vọng về
Từ
Tám cõi hư không
Thoảng:
Lời ai ca
Đồng vọng
Não nề
Theo câu hò Mái Đẩy…..
Đau đớn lắm thay
Bên bờ Sinh Tử
Khi nhìn lại
Bến Sông Chờ…..
Dưới chân Núi Vọng Phu
Nơi ngàn mây bạc tóc
Chấp chới mơ hồ
Mênh mang
Hắt hiu khói Trầm Hương
Trong nắng sớm mưa chiều…..
Hiu hiu gió thổi đầu non
Giang sơn gấm vóc làm hồn ta say
Điệu ru giã gạo còn đây
Mà người năm cũ chừ nay phương nào…..
Hãy nhìn kìa
Ai ai ơi!
Màn khói lam sớm chiều
Từ nhà ai
Vươn lên nhè nhẹ
Nâng chiếc lá cuối mùa
Đẹp quá ai ơi !!!!!
Bao nhiêu kỷ niệm
Mùa này
Tiếng Vạc kêu sương
Chảy dài
Cả một trời thương nhớ
Tương tư đầy dẫy
Trên khắp nước non nhà…..
Hò ơi!
Tay ta cùng
Nâng ly rượu…..
Rượu mừng đoàn viên
Đang reo vui
Mà sao trào nước mắt
Khi đàn
Én
Đang dệt thoi
Hào hoa
Trên khắp trời Việt Nam….
Mùi hương nồng thơm
Đẫm men tình
Trên tà áo ai bay
Mơ màng nghe
Tiếng chim ríu rít
Trên hàng cây
Và, tiếng con cu gáy
Hòa với
Tiếng còi tàu túc vang
Xa xa trong gió lộng
Ôi thê lương
Khiến lòng nhói đau
Sau màn khói sương đấy
Vẫn
Rưng rức
Ùa vào
Làm tan nát
Lòng người đi xa
Ra cõi xa mờ
Nay,
Ta lại về đây
Vui đây đó
Trong sum vầy
Với tất cả dân tình
Trên khắp nẻo đường Việt Nam Mến Yêu
Luôn vang lừng:
Người ơi! người ở đừng về
Câu hát Quan họ lời thề nước non
Trăng rằm sáng vẫn còn lưu dấu
Xuân thăng hoa Dân Tộc reo mừng
Người ơi!....
Ta bật khóc
Ngậm ngùi
Uống từng lời ca quan họ xưa
Tiếng trống chèo
Tiếng trống Chầu Văn
Của người họ Vũ
Nhớ lắm:
Lời ru:
Tát nước gàu sòng
Hò khoan Kéo Vải
Mênh mang trên mương nước
Đồng ruộng làng quê…..
Nam ai
Nam bằng
Mái nhì
Ví dặm
Nam lỵ
Lý mọi
Nam ơi biểu điền khai
Quan họ nay…..
Mái đẩy
Hát Sòng
Bài chòi
Hò Quảng
Sắc bùa
Hò khoan
Hát Bộ
Hò lơ…..
Suốt sáng thâu đêm
Vì Dân Tộc Kết Đoàn.
Khắp:
Phố thị
Làng thôn
Núi đèo cheo leo
Vực thẳm
Ôi
Biết bao thiết tha
Nhà nhà no ấm
Trong ngôi nhà Lá Mái đẹp xinh bền vững
Trước thiên tai
Dịch họa
Mà,
Tổ Quốc vẫn mong chờ
Câu hò
Bài Ca
Điệu lý
Ca thanh phủ khắp sơn hà
Bình yên cho cả nhà nhà Việt Nam…..
Đây Việt Nam, Đây Đại Nam, Đây Việt Nam
Sông núi gấm hoa, Tổ Quốc Rồng Tiên của ta….
Nguyên tác
Gửi 2 em: Vân Khánh – Thế Luật
Bản này là nguyên tác (1) + (2) trong hàng trăm bản, anh đã trích trong bài thơ Việt Nam Mến Yêu mà anh đã viết từ đầu năm 1954 đến giữa năm 1971, gồm có đến 2.918 câu với các thể loại như sau: Tự do, Lục bát, Ngũ ngôn, Thất Ngôn Bát Cú, Song Thất Lục Bát….. Nhưng khi anh phổ nhạc thì người bạn Huế của anh <Cũng là nhà sư và Tiến sĩ Phật học và Kinh Tế - Hòa Thượng Thích Chơn Thiện> đã khuyên anh bỏ bớt một số câu vào năm 1973. Khi anh Ngô Khắc Tỉnh “Bộ Trưởng Quốc Gia Giáo Dục Việt Nam Cộng Hòa” khuyên anh nên để cho anh Tỉnh và Ban Tu Thư….. đưa 2 bài là Sống Với Quê Nhà và Việt Nam Mến Yêu vào Sách Giáo Khoa của Bộ Quốc Gia Giáo Dục. Trong niên khóa 1975-1976 nhưng…..!!!!!
Do đó, khi đọc lại (theo cách truyền thống nhưng đã bỏ bớt và tu sửa những bài này cho phù hợp với âm nhạc) thì có thể thấy hơi trúc trắc.
Anh chân thành xin lỗi 2 em và tri âm, tri kỷ bốn phương.
Anh của 2 em
Sài Gòn ngày 06/11/2018
NGUYỄN PHÚC ƯNG VIÊN
N.B,T.T, P.T.G, TDDY, TDNPH…..

Dẫn nguồn:
https://vanminhsucsongviet.com/blog
https://vanminhsucsongviet.net/blog